Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010

CHUYỆN HOA SIM

Viết cho người con gái " Chuyện hoa sim..."

Ngủ đi em giữa chiều hoang biền biệt
Trong giấc mơ người chinh chiến chưa về
Tôi chép chút sót tàn dư dòng lệ
Khóc cho người đa cảm trái tim tôi

Ngủ đi em khi nắng tắt lưng đồi
Gió thu về rờn rợn nước sông xanh
Người con gái với bình hoa tàn lạnh
Giấc thiên thu lạnh lẽo đáy huyệt tàn

Ngủ đi em giữa ngàn sim gió lộng
Trong giấc mơ còn khâu áo cho chồng
Đêm loáng ánh trăng tàn soi cổ mộ
Đợi em về lặng lẽ gió du dương

Thương nhành sim bé dại mọc ven đường
Người chinh chiến không về xa xôi mãi
Ngủ đi em áo ngày xưa còn lại
Rưng rưng buồn tím mắt một người dưng

Ha Vu Lam Y
May, 2005

HỘI NGHỊ DIÊN HỒNG

NHỚ ĐỨC TRẦN HƯNG ĐẠO

Nhớ xưa Hội Nghị Diên Hồng
Toàn dân cương quyết đồng lòng với nhau
Đánh tan tác lũ giặc Tàu
Bạch Đằng dòng nước đỏ ngầu máu tanh
Ngọn cờ phất tận trời xanh
Bừng bừng khí thế bình minh reo hò
Trần Hưng Đạo lập công to
Ngàn năm sử sách tôn thờ người trung
Miếu thờ ngút khói mênh mông
Vào quì gối lạy tỏ lòng tri ân
Một đời vì nước vì dân
Lòng son thắp sáng xa gần quí yêu

Ngẩn ngơ tiếng nhạn lưng chiều
Nhớ người trung nghĩa chim kêu u hoài

Trầm Vân

CÕI HOA VÀNG Thơ PhạmThiênThư

CÕI HOA VÀNG

Nhà em cuối phố
Cây sầu bắc ngang
Anh mừng muốn khóc
Khi thấy hoa vàng
Bên hàng cây mọc

Cõi giới của nàng
Chút gì mang mang.......

PhạmThiênThư

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

THÁNG GIÊNG HOA NỞ


Nếu như trời không gió
Mưa sẽ về đồi thông
Nếu nhà em không đến
Sẽ vô cùng mênh mông

Ðà Lạt chiều xuống thấp
Bóng ai bên hàng cây
Chắc nỗi buồn đứng nấp
Cho trời chiều đầy mây

Bỗng dưng lòng tê cứng
Giá lạnh đâu tìm về
Từ cõi nào sâu thẳm
Nỗi buồn lên tái tê

Giọt sương như lay động
Nõn xanh bên bờ hồ
Bóng em cứ xao động
Trong tim anh từng giờ

Ðà Lạt em không đến
E tháng giêng bớt hồng
Hoa quỳ không còn nở
Giữa vô cùng mênh mông

HUỲNH HỮU VÕ

Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2010

NHỚ MẸ__Thơ của Ba Hải Châu

Nhớ mẹ lòng con mãi thiết tha
Công ơn dưỡng dục nặng bao la
Con vừa no ấm mong đoàn tụ
Mẹ đã lìa trần hận xót xa
Xứ Huế đau buồn ôi chiến cuộc
Cao nguyên khổ lụy bởi can qua
Mẹ về tiên cảnh hầu ngoại tổ
Nhớ mẹ lòng con mãi thiết tha.

1948..Nguyễn Hải Châu

Thứ Tư, 17 tháng 3, 2010

Loạc lạc nhớ quê---Thơ của Ba Hải Châu


Quê ngoại chùa xưa tại đế kinh
Tương dưa đắp đổi biết bao tình
Kể từ thơ dại nương theo Phật
Kế đến ngày khôn sống tự mình

Phước Huệ dập dồn đưa tiếng kệ
Phủ Tam quy vọng động chày kình
Cũng mong về lại thăm nơi cũ
Một chút tình xưa thuở thái bình!

Nguyễn Hải Châu

Thăm chùa xưa

Về thăm quê ngoại tại đế kinh
Chuà xưa vang động tiếng chày kình
Dăm ba cô tiểu lơ thơ học
Bà vải lần tay đếm chuỗi kinh

Phước Huệ chuà đây cảnh đẹp tình
Về nương ba bệ Phủ Tuy Linh
Cổng sau sân trước đầy hoa rụng
Chẳng khác gì đâu ,khác thái bình!!

ThanhTài

Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

TRĂNG NGHẸN


Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa,
Lúc chào đời đã lỡ hẹn cùng vầng trăng viên mãn.
Vùng tản cư hồi nầy ruộng hoang nhà trống,
Rước được bà mụ vườn, ngoại cực trần thân.

Tôi lớn trong quê mùa như cây tạp vườn hoang,
Bảy tuổi biết leo lưng trâu, không từng ngồi xe đạp.
Không biết lời bải buôi để mua lòng người khác,
Nên thua thiệt cả đời vì không thể dối lừa ai.

Ngơ ngác buổi ra thành, trước cuộc sống đua chen,
Mười năm sau chưa gội rửa cho mình thành dân chợ.
Lớp phèn hết bám chân, nhưng chất chân quê vẫn còn đó,
Tôi tranh thủ những tháng hè, thích về lại thăm quê.

Bè bạn theo đuôi trâu một thời, mơ ước nhìn tôi,
Tưởng tôi thoát kiếp ngài, nhởn nhơ hóa bướm.
Tôi nhìn vẻ hồn nhiên của đám bạn xưa thèm quá,
Cộng một chút phù hoa đâu thêm lớn tâm hồn.

Mỗi lần về quê bè bạn cũ lại vắng hơn,
Gái mười bảy đã lấy chồng, trai hai mươi đòi vợ.
Cô bạn xưa nách con ngang nhà mua chịu rượu,
Đôi mắt ướt một thời bẽn lẽn ngó bàn chân

Xóm bên sông nhiều cô gái rời quê,
Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.
Vài căn nhà xây, đổi đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,
Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi.

Đồng bằng quê hương tôi nhiều cái nhất ngậm ngùi:
Sản lượng lúa nhiều, vùng cá ba sa lớn nhất,
Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng nhất,
Và cũng dẫn đầu, những cô gái lấy chồng xa.

Chập tối buồn ra nhìn bến nước cô đơn,
Vầng trăng vừa lên đã bị mây mưa vần vũ.
Tôi chợt nhớ lần lỗi hẹn đầu đời, trăng cũ,
Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa sáng một vùng quê

Hoài Tường Phong

Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

ĐA NẴNG NGÀY RA TRẠI

Quán đèn dầu. Thành phố loang bóng tối
Cảnh đìu hiu. Người lãng đãng, dật dờ
Chỉ một năm! Cứ như sống trong mơ
Phố cằn cỗi, người già nua. Nhức nhối !

Đêm Đà Nẵng, tháng 3, Mùa gió nổi
Quán không tên, leo loét bóng in tường
Nhớ bạn bè. Nhớ đồng cảnh thân thương
Còn nghiệt ngã trong cảnh đời tù tội.

Mới tròn năm đã quá nhiều thay đổi !
Ta về đây mà ngỡ lạc chốn nào
Phố bây giờ: nhà trống giữa rừng sao
Buồn như thể đồng hoang đêm sa mạc.

Một năm thôi! Đủ cho lòng tan tác
Xót nhục hình. Vàng đá tựa bèo trôi
Mắt thâm u. Lời ngậm kín trên môi
Cho nặng trĩu bóng đời mờ nhân ảnh.

Vừa ra trại đã thấy sầu nặng gánh
Đà Nẵng ơi! Ta trở lại đây rồi !
Chi thấy lòng thêm tẻ lạnh mà thôi
Kỷ niệm cũ, thành phố xưa...đã chết !

Mai ta đi tiếng lòng sao nói hết
Câu tâm tình bất chợt thoảng qua mau
Chào Cầu Vòng mới đó đã lạ nhau
Vì Đà Nẵng nay đã thay chủ mới.

Mai ta đi sẽ không cần nhắn gởi
Vì thân thương, dấu ái đã mù khơi
Kẻ biệt tăm, người đang trả nợ đời
Còn ai nữa để mong lần gặp lại !?

Mai ta đi biết đâu là mãi mãi
Không quay về chốn cũ, một thời qua
Đà Nẵng ơi! Dẫu muôn trùng hồ hãi
Vẫn nhớ hoài phố, núi, biển...áo hoa!

HUY VĂN
20-03-1976