Chiều hôm xưa ngắt lạnh,về không
Nắng ở trên mây rụng cuối lòng
Nhà ai tiếng pháo mơ hồ vắng
Em từ âm vọng buổi tàn đông
Cuối một năm hay cuối một đời
Cuối thời thanh trẻ biết rong chơi
Từ đây nước đã khô thành cát
Hết một con sông mạch máu người
Bóng lạ gương soi buồn mạch thấm
Sầu cho tóc rũ mắt lệ khô
Nắng biệt bên trời mây chợt trắng
Lòng đêm cao với mộng vô thường
Khói sóng chưa tan đường mịt gió
Chiều đi quanh một vẻ thờ ơ
Bóng đuổi tinh vân đài mấy phía
Đời khôn nguôi ngậm chút ơ hờ
Rồi sẽ không tìm ra bóng đâu
Ngày xanh ôm mặt nhật qua cầu
Quỳnh hương một đóa vùi lau lách
Cồn xa cát lạnh biết nằm đau
Hoàng Xuân Sơn
Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét