Thứ Ba, 23 tháng 2, 2010

Thơ Thụy An

Bóng hồng Thụy An trên đất Bắc(trước 75)

Năm đi cho tháng phai dần!
Mà trong êm ấm đã ngầm phong ba!
Gió cuốn lật úp sơn hà!
Màn che trướng gấm bỗng ra dãi dầu!

Thụy An nữ sĩ

Nàng Tô Thị

Mặc gió rụng tóc xanh từng sợi
Tung ra xa bay với mây trời
Mặc cho nắng dãi mưa phơi
Mặc cho muối mặn đã mời gió sương!
Mặc đời bao hưng tàn phế đổi!
Vẫn đăm đăm luống đợi trông chờ
Mẹ con hóa đá trơ trơ
Mẹ là tin tưởng,con là tương lai

Nữ sĩ Thụy An(Mẹ của thầy BDC)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét