Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2010

GÁC TRĂNG


Hồi đó gia đình tôi ở NhaTrang, gia đình thật ra chỉ có tôi và con gái nhỏ. Sau 1975 Nhà tôi đi học tập cải tạo (đi tù),tôi và con gái nhỏ tiếp tục sống ở trong căn nhà nhỏ nép mình sau mấy gốc dừa, đi bộ ra biển chừng độ mươi lăm phút..
Trên tầng thượng là một căn gác nhà tôi lợp một góc mái tranh như mái nhà sàn, bạn bè lên chơi thường gọi là "Gác trăng" vào những đêm khi có ánh trăng tràn về chảy trên mái lá, chiếu qua hàng dừa trông thật thơ mộng. Chúng tôi uống càphê, nghe mùi gió biển từ xa như có tiếng sóng ầm ì. Hàng lan trắng đung đưa thoang thoảng...
Các bạn bè đề nghị chúng tôi mở quán càphê "Gác trăng" để có một nơi tụ họp bạn bè hàn huyên sau mỗi ngày lao động cực nhọc. Chúng tôi cũng đồng ý, nhưng rồi lần lửa vì chuyện "đi ra biển" anh cứ hỏi tôi muốn đi hay muốn ở lại. Tôi thì nghĩ đi vì tương lai con cái nên cuối cùng chuyện "Gác trăng "gác lại.. Một người bạn là Họa sĩ Rừng vẽ tấm phông có hình ảnh ánh trăng trên núi chếch xuống biển tặng chúng tôi làm kỷ niệm.
Nhưng rồi Gác Trăng chưa hoàn tất chúng tôi đi ra biển 3 lần 4 lượt, cứ đi bị bắt lại về tiếp tục đi đến khi thật là chán nản, không muốn nghĩ đến nữa thì giấy tờ xuất cảnh đến.
Thế là Gác Trăng vẫn còn trong tâm tưởng, cho đến bây giờ tôi mơ về gác trăng hàng dừa lung lay trong gió thoang thoảng mùi caphê tiếng nhạc nhè nhẹ, giọt càphê tí tách, hương quỳnh ban đêm quyến rũ và những giò lan vẫn đong đưa đong đưa...

Thanhtài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét