Hồi đó tôi còn nhỏ xíu, đâu khoảng preschool trước khi vô lớp một tiểu học. Tôi còn nhớ đi tới cái đầu dốc có lớp học nho nhỏ nấp mình sau mấy gốc thông, bên kia là bờ rào của một cái chuồng bò, mà chỉ khoảng chừng 3,4 con..
Mỗi lần giờ break tụi tôi một đám 7,8 đứa con nít khi chơi chuyền thẻ, lúc giải ranh hoặc lò cò...có khi lại chạy ra bờ rào nhìn qua bên kia thấy mấy con bò đang đứng, nằm nhai cỏ chỉ. với đầu óc non nớt chúng tôi nghĩ rằng mấy con bò này sướng thiệt, chả cần phải học hành gì cả..
Một bữa nọ nhằm giờ chơi. tụi tôi tụm 5, tụm 3 sau ván chơi giải ranh đang cải nhau ỏm tỏi, bỗng nghe có tiếng bò rống thiệt là thê thiết, thương đau lắm. Chúng tôi chạy tới bờ rào nhìn qua thấy chỉ còn 2 con, một con chắc là bò mẹ, còn con kia là bê con. Người ta lấy dây thừng buộc vào cổ con bò mẹ nắm đẩy kéo đi, nó dùng dằng trì kéo lại, kêu bò bò nghe thảm thiết, còn con bê con thì cứ nhảy tới bám sát theo mẹ, sau một hồi trì kéo..bỗng nhiên tôi thấy từ mắt con bò mẹ lăn ra 2 giọt nước mắt một điều thiệt hiếm có, chắc nó nghĩ đi là vĩnh biệt mãi mãi... Những giọt nước mắt theo ám ảnh tôi suốt mấy ngày, tôi bỏ cả ăn ngủ nằm li bì. thương cho con bê con mất mẹ. Tiếng kêu tuyệt vọng của nó làm tôi liên tưởng"mẹ ơi mẹ ơi đừng bỏ con.."thiệt là chua xót...
Thiên Thanh
Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét