Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Cuộc đời cơ cực của Cha tôi!

Ba đi săn

Mỗi lần cầm trái ổi trên tay,hình ảnh cha tôi lại hiện về.Tôi nhớ Ba vô cùng,Ba đã mất gần được 3 năm.Câu chuyện trái ổi tôi kể các bạn nghe đây cũng là kỷ niệm về Ba tôi một thời khốn khó nghèo khổ.

Hồi đó Ba tôi vừa tròn hai tuổi thì mất cha.mẹ là một bà công nương không biết làm gì sinh sống dù trước đó ông nội tôi rất giàu có,nhưng rồi bà nội không ở được với mấy người kia nên đã khăn gói dắt díu cha tôi về ngoại.
Chiến tranh giặc giã nên nghèo khổ lại càng nghèo khó hơn.Bà nội gởi cha tôi vào chùa Phước Huệ rồi đi làm thuê làm mướn độ nhật qua ngày.Cha tôi ở chuà cũng bữa rau bữa cháo ngày 2 bữa với rau dưa muối hẩm đạm bạc.,có khi không đủ cơm phải ăn khoai sắn .

Cuộc đời thật cơ cực,rồi người thân bên nội trong Phủ đem cha tôi về nuôi nhưng thật ra để theo hầu người em chú bác họ chỉ vì người này mang dòng họ vua,còn cha tôi cũng giòng vua nhưng thuộc bên ngoại.Ba tôi cũng được học chữ Tây chữ Hán với người em họ đó,mà cơm ăn thì vẫn không đủ no..
Một lần cha tôi kể nhà có khách,bữa đó xem như cha tôi phải nhịn cơm để đãi khách,Cha đi tha thẩn ngoài vườn ,trèo lên cây ổi..ăn ổi chín rồi tới ổi xanh...để trừ cơm.Người khách gọi sao không vào ăn cơm.Chatôi thưa dạ đã ăn no rồi!...Mấy trái ổi càng ăn càng xót ruột..,nhưng phải nói là no rồi

Ôi cuộc đời cha cơ cực quá,con không cầm được nước mắt,thương cho cuộc đời thơ ấu nghèo khổ của cha.

ThiênThanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét