Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

NGƯƠI YÊU TÔI BỆNH

"Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang
Lê sau bàn chân gông xiềng của thời xa xăm
Đôi mắt ta rực sáng theo nhịp xích kêu loang xoang"

Lời nhạc Nguyễn Đức Quang
Người anh lớn người anh hiên ngang biển rộng.
Anh từng dìu dắt đàn em nhỏ
Đặt bước chân vững chãi vào đời
Cầu mong sao đất nước thanh bình
Không còn giặc giã chiến chinh

Bầy em thơ trong tuổi học sinh
Không mong tham làm nên trang sử lớn
Chỉ mong được làm
Ngọn đuốc thắp sáng tình người

Cầu mong anh không là "Người yêu tôi bịnh"
Giọng hát một thời tuổi trẻ sinh viên
Luôn cầu mong sao giữ vững nièm tin
Vào một Việt Nam Quê Hương ngạo nghễ
Của một dân tộc kiêu hùng
Luôn ngẫng cao đầu
Trước giặc ngoại xâm

THANHTÀI


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét