Thứ Ba, 25 tháng 8, 2009

LÊ THỊ CÔNG NHÂN, BẤT KHUẤT


Đêm Thanh Hóa tù co lạnh lẽo
Nhớ quê nhà quạnh quẽ mẹ cha
Anh em tám bốn lạc loài
Nước non nghiệt ngã miệt mài đấu tranh


Thân cô nhỏ nhưng tấm lòng biển cả
Thịt da mềm nhưng sắt thép mềm hơn
Một lòng vì nước vì non
Không màn tra tấn không sờn trại giam

Lũ côn đồ hung tàn quái ác
Chỉ mong chờ xé xác cô ra
Đòn thù gió táp mưa sa
Vùi hoa dập liễu cành tơ cũng tàn

"Đừng mong tôi đầu hàng bọn kiếp
Cũng đừng hòng thỏa hiệp ở tôi
Tự do từ thuở nằm nôi
Nhân quyền Thượng Đế cho người mới sinh"

Cớ sao chúng sự sinh sinh sự
Tra giết người quỷ dữ còn kinh
Toàn dân khốn khổ điêu linh
Oan khiên dậy đất,oan linh ngập trời

Mắt cô sáng hơn sáng ngời ánh thép
Mặt cô tròn đẹp hơn cả vầng trăng
Công dung ngôn hạnh vẹn mười
Luật sư tài đức hộ người oan khiên

Thân bé nhỏ nhưng uy nghiêm đỉnh đạc
Bóng bao trùm ngoài Bắc trong Nam
Vành móng ngựa đứng hiên ngang
Quan tòa vỡ mật công an cúi đầu

Tiếng cô nói vang rền bốn cõi
Như sóng thần bão nổi thất kinh
Ba Đình lăng cũng rung rinh
Cộng quân tán đỡm thần linh giật mình

Ngồi trong tù quang linh sáng chói
Thần lực cô đạp nát lâu đài
Bóng cô sừng sững nguy nga
Bùi thị Xuân đó,đây là tái sinh

Nay thui thủi một mình bóng tối
Chốn lao tù bụng đói nằm co
Nỗi lòng khoắc khoải tơ vò
Lo cho mẹ yếu qua đò thăm con

Mỗi bước đi lệ tràn khóe mắt
Mắt già mờ bước thấp bước cao
Còng lưng mõi gối non cao
Thăm con trại cấm tù lao đói dài

"Mẹ đừng lo thứ hai nhiệm sở
Cũng đừng màng lạnh khổ đói no
Sống tự tại,chết tự do
Nhân quyền dân chủ chỉ lo dân lành"

Xương có lạnh tro tàn thiên cổ
Khí tiết còn lưu ở sử xanh
Nhớ rằng Lê Thị Công Nhân
Anh hùng nước Việt lưu danh muôn đời

Mạc Chiến

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét