Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

THẾ GIỚI SIÊU HÌNH


Tôi xin kể các bạn nghe câu chuyện về một thế giới khác với thế giới vật thể hiện tại của chúng ta.
Gọi là siêu hình hay cõi bên kia đều được,chuyện xảy ra ngay tại nhà tôi quãng sau tháng 4 đen /1975.

Hôm nay ngày lễ Halloween của nước Mỹ, nhìn những bộ trang phục..con ma, những bộ xương đầu lâu treo lủng lẳng bên khung cửa sổ nhà hàng xóm làm tôi liên tưởng đến chuyện ..ma nhà tôi ..ở VN .

Lúc đó nhà tôi ở BMThuột tọa lạc góc đường Hùng Vương & Bà Triệu, con đường Bà Triệu dài không đầy nửa Km mà có tới 3 trường học. Ngay đối diện góc nhà là Trường Tiểu Học Bà Triệu, chạy dài lên một chút là trường Sư Phạm mà bên kia là Phi trường quân sự L19 phía cuối dốc đường phía này là Trường Trung Học Tổng Hợp BMT.
Tôi kể tỉ mỉ vậy vì chuyện xảy ra ngay trước trường Bà Triệu.Sau ngày 10/3/75 BMT bị thất thủ , cả nhà tôi chạy vào rừng cao su tá túc ở tại đồn điền CHPI của Pháp vì người anh rễ có người quen làm việc tại đó.
Khi mọi chuyện tạm lắng ổn định thì chúng tôi lục tục quay trở về, đến đầu ngõ thì hoang tàn lạnh vắng, may mắn nhà tôi không bị cháy rụi như những căn nhà chung quanh vì pháo kích B40 của ViXi.,cảnh tượng chao ơi xơ xác tiêu điều , chúng tôi vào nhà nhặt nhạnh mọi thứ ..làm lại từ đầu . Cũng nói thêm là vào khoảng năm 1968_70 Ba tôi đã xây một căn hầm kiên cố trú ẩn ngay dưới giàn hoa Thiên lý, bên trên đổ bê tông dày hơn cả mét ,làm bệ xi măng chúng tôi hay lên ngồi chơi, phía dưới là đường hầm thông 3 phòng để khi có pháo kích phi trường thì xuống ẩn núp. Những đêm B40 bắn rát chúng tôi ngủ luôn dưới hầm , ai học bài thì học bài , soạn bài chơi cờ tướng đọc báo nghe Radio ..vì điện đuốc đầy đủ qua hôm sau không phải đi học hay đi làm càng thích nữa..
Hôm 10/3 pháo kích bắn quá rát, suốt đêm , lại không nghe được đài phát thanh, Ba tôi nói chắc có đụng lớn rồi..tới sáng nhìn qua khe hầm thấy toàn dép Râu bộ đội chạy trên đường từ hướng phi trường xuống, Ba tôi xanh mặt Việt cọng vô tới rồi...Ba xây lại hỏi má tôi ;

- Mạ nó ơi còn gạo bao nhiêu ? Má tôi đáp .
- Còn nguyên bao và 3 thùng mì. Ba tôi thở phào nhà mình đông tới 16 miệng ăn..có 2 cô giáo tá túc nhà tôi nữa .

Rồi 3 ngày, năm ngày, một tuần lễ trôi qua, chúng tôi ở dưới hầm mà lòng lo sợ vô cùng, không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra đây ? Thì một buổi trưa nghe tiếng gỏ cửa rất gấp, rồi giọng của anh Hội Quán Bâng Khuâng vang lên . . .
- Bác ơi ! còn ở nhà không .
Ba tôi lật đật chạy lên hỏi anh .
-Tình hình ra sao rồi . Anh đáp :
- Ngoài Phố người ta chạy gần hết rồi, Bác cho cả nhà chạy đi thôi, sắp có đụng lớn đó, chạy về Nha Trang đi Bác . Ba tôi nói :
- Nhà con gái đông, chạy thì ngại quá, mà ở lại cũng không được .
Rồi cuối cùng nhà tôi cũng chồng chất lên xe hơi, ai có Honda thì chạy kế bên và thẳng vô CHPI mà tôi nói ở trên .

Ở trong CHPI được đâu khoảng mươi ngày thì về lại chứng kiến cảnh hoang tàn đổ nát khắp nơi .
Ba tôi bước chân xuống hầm đó đây vung vãi mấy bộ đồ trân ,mấy tấm bản đồ và hai trái lựu đạn...vậy là ban chỉ huy có đặt ở đây...

Tôi nhớ lại lúc cả nhà chất lên xe chạy, tôi nhìn hai bên đằng trước sau cảnh tượng kinh hoàng gấp bao nhiêu lần khi xem phim đệ nhị thế chiến, người bị thương la liệt cứ kêu khát quá khát nước, họ lê lết đầy đường mà xe không thể dừng được vì cũng quá đầy rồi. Lúc đó hai bên đang giao chiến xe chúng tôi chạy giữa lằn đạn, chiếc áo da Ba tôi mặc bị một mảnh đạn chéo xém qua...thế là chạy bán sống bán chết..Cho tới lúc trở về nhà lại dọn dẹp ở tạm yên ổn khoảng tháng, thì có lệnh trình diện để vào diện lưu dung đi làm việc.
Chị em chúng tôi lục tục lên trường và đi dạy Bình dân học vụ nữa Tôi dài dòng về câu chuyện chạy "giặc"trên vì đó cũng là nguyên nhân để chúng tôi được thấy MA
Trong nhà tôi có các cô gíao má tôi cho ở với chúng tôi cho vui vì gần trường , mấy cô xa nhà xa quê, có cô tận trong Nam lục tỉnh, có cô ngay Sàigòn , có cô ở Huế..Vào một tối các cô bàn nhau xin cấu cơ , việc này chúng tôi chưa làm bao giờ nên cũng tò mò muốn biết xem thế nào...12 giờ khuya, chúng tôi bày bàn nhỏ ra trước sân, thắp nhang khấn vái, trên bày mấy ly nước , nhánh chuối ngọn đèn dầu và mấy thẻ nhang..
Khấn vái xong chúng tôi lui vào bên trong để tránh sự dòm ngó, một cô đọc bài thơ dài cầu xin Cơ lên..Ngồi Cơ là Hoa bé giúp việc ở nhà chưa biết chữ,
Sau một lúc Cơ bắt đầu chuyển động rồi chạy ráp các chữ cái trên mặt bìa..Chữ hiện ra rằng ta là Thần linh ngang qua đây , thấy có linh khí nên ghé vào đây, nhưng ta không ở được lâu, ta già lắm mấy trăm tuổi lận...Thăng .
Sau đó cô lại đọc cầu xin lần nữa , lần này Cơ di chuyển rất chậm chạp như tìm chữ vậy , sau đó chúng tôi thấy..chữ Êđê rất nhiều lần, à như vậy người Dân tộc..Cô lại đọc xin một lần nữa cô muốn biết số đồ đạc tư trang của cô bị mất có thu hồi được không? Lần này Cơ lên xưng là một anh lính Sư đoàn 23 Bộ binh , anh chết ngay trước cổng trường Bà Triệu , xác anh văng tung toé, máu anh chảy thấm dưới đất, nảy giờ anh đứng trước cửa không vào được , bây giờ thần đi rồi nên anh mới vào.. Anh nói tên , tuổi ., anh xin pha cho anh một ly càphê và điếu thuốc lá Basto thì phải , sau đó anh nói anh muốn hỏi một điều có được không?là anh rất thích khiêu vũ , anh mời cô Ngọc Lan cô em gái kế út ở nhà ra khiêu vũ với anh bản nhạc Giòng sông xanh..Ngọc Lan lo sợ và nói không biết nhảy, anh nói không sao cứ ra đứng giữa sàn anh sẽ dìu đi..Ngọc Lan là cô em xinh đẹp ở nhà da trắng , tóc dài sống mũi cao.miệng xinh xắn. Lan ra giữa nhà thì tự nhiên như có ai kéo đi theo điệu nhạc hẳn hoi,và nghe như văng vẳng điệu nhạc , lạ một điều chúng tôi không thấy sợ mà lại thấy như thân quen lâu ngày đi đâu bây giờ về lại..
Một chặp sau Lan trở về chỗ và anh nói anh phải đi vì không ở lâu được , và những đồ đạc đã mất không thể lấy lại được dù có thâý người ta dùng trước mắt..Phải tự làm để kiếm lại thôi..rồi anh hỏi có ai muốn nói gì không..Tự nhiên lúc đó tôi vọt miệng hỏi rằng nay mai tôi sẽ sinh bé trai hay bé gái , anh trả lời gái , tôi hỏi tên gì,anh nói tên Quỳnh Anh điều này tôi chỉ mới nói với ông xã tôi , nếu sinh con gái đặt tên Q.A..nếu con trai tên...Sau lần cầu Cơ đó chúng tôi bận tất bật các công việc nên cũng quên đi , cho đến một hôm, tôi có một cô bạn dạy học ở trường Nông Lâm Súc, cô lên ở nhờ nhà vài hôm để đi công chuyện, vì nhà cô ở ngoài Phi Trường Phụng Dực, nghe kể lại chuyện cầu cơ và vong linh người chết..cô mới nói ở chỗ cô ở hầu như tối nào người khuất mặt cũng về kêu nước để uống vì họ rất là khát, cô phải cúng rất nhiều để vong linh người quá cố được siêu..Tối tối cô để tất cả các ly nước trong nhà, rồi thêm tô chậu chén những gì có thể chứa nước được, vì lúc họ mất chắc là mật rất nhiều máu nên luôn luôn khát, cô cúng họ trước sân trên thềm nhà vì họ hay đứng trước cửa. Đó là câu chuyện tâm linh tôi muốn kể các bạn nghe chắc là có một thế giới siêu nhiên quanh ta..chỉ là chúng ta không thấy bằng mắt bình thường thôi..
Xin tạm biệt các bạn còn một câu chuyện nữa về cái chết thương tâm của cô gíao H cũng là bạn thân của người chị tôi..Cô mất trên đường chạy BMT-NT,vì họ biết nhà cô bán vàng nên đã giết cô lấy của cải..Và cô đã về để chỉ tìm xác cô như thế nào..Xin hẹn lại kỳ sau..

TT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét