Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2009

Thơ Bùi Giáng

Một mình đứng giữa cõi không
Để xem cõi giác phiêu bồng ra sao?
Giữa đêm thắp sáng ngàn sao
Để xem bờ giác lao xao thế nào??

Bùi Giáng

Thứ Ba, 23 tháng 6, 2009

TÍM BẰNG LĂNG


Màu tím bằng lăng đẹp mãi hoài
Như tình đôi lứa đẹp vấn vương
Ngày xưa hoa tím cài lên tóc
Để đến bây giờ hoa vẫn hương!

Màu tím bâng khuâng đẹp nhớ nhung
Mỗi lúc hoàng hôn tơ phím chùng
Hoa tím bằng lăng cài lên tóc
Là lúc hôn hoàng sao nhớ nhung
!

Thiên Thanh

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009

NHỚ BA MẸ


NHỮNG BÀI THƠ CỦA BA HẢI CHÂU LÚC SINH THỜI

LƯU LẠC GIANG HỒ

Có thân, đành chịu cực cho thân.
Ai để khôn vươn, mối nợ trần.
Cay đắng sự đời tê tái lưỡi.
Chát chúa trần tục lủi xài chân.
Ngày no ngày đói, chi nài trẻ.
Đêm ngủ, đêm không, khổ lắm lần.
Tình cảnh truân chuyên, thôi quá ngán.
Ngặt vì còn mẹ, tiếc gì thân.

THƯƠNG NHỚ MẸ

Nhớ mẹ lòng con mãi thiết tha.
Công ơn dưỡng dục nặng bao la.
Con vừa no ấm, mong đoàn tụ.
Mẹ đã lìa trần dạ xót xa.
Xứ Huế đau buồn ôi chiến cuộc.
Cao nguyên khổ lụy bởi can qua.
Mẹ về tiên cảnh hầu ngoại tổ.
Nhớ mẹ lòng con mãi thiết tha

HY SINH

Đức ruột, không tiền, sống cách chi ,
Bể cạn vừa qua người chửa mạnh
Núi rừng lăn lộn chẳng thường khi.
Yêu nhau, rợt lệ cầu nhâu mạnh.
Ngoảnh mặt chia sầu, dạ quyết ly.
Phân sự chu toàn điều lệnh dạy.
Thấm nhuần triệt để nghĩa sinh hy .

MONG HÒA BÌNH

Thị thành giặc giả tới miền quê.
Hiếu thảo vương mang lắm nặng nề.
Nhớ mẹ giòng châu rơi lả tả.
Thương mình, suối lệ nhỏ lê thê.
Nơi nơi súng nổ vô phương khứ.
Chốn chốn giao tranh, bặc hướng về.
Mong mỏi hòa bình mau vảng lại.
Về thăm quê mạ sướng không chê.
********
NHỚ BA MẸ
Ba ơi thăm thẳm trời cao,
Ngoài hiên mây tạnh lào xào gió đông
Nơi đây vi vút ngàn thông,
Một mình hiu quạnh, lòng trông núi mờ.

Nhớ ngày nào tuổi còn thơ,
Ở bên cha mẹ ấm nhờ tình thương,
Ngày ngày cắp sách tới trường,
Buồn vui bao nỗi cha thường bảo ban,

Ân cần mẹ dặn hỏi han
Học hành chăm chỉ chăm ngoan nên người.
Bây giờ cha viễn phương trời,
Mẹ gìa tóc bạc pha sương đồi mồi

Lòng con thương lắm mẹ ơi
Thương cha quá vãng ,mẹ ngồi âu lo.
Đêm trường nước mắt nhỏ to
Nhớ cha xót ruột
, mẹ hò điệu ru
Trở trời đã hết mùa thu
Một cơn mưa lạnh , thiên thu mẹ buồn
!


Thanh Tài
TƯỞNG NIỆM MỘT NĂM BA MẤT
Hồng Phượng
Thời gian trôi thật nhanh
Thấm thoát đã một năm
Giỗ đầu ngày Ba mất
Ở hai đầu trái đất
Con cháu nhà Hoa Văn
Nhớ mãi ngày buồn nầy
Mẹ một mình một bóng
Nhang khói và kệ kinh
Phu thê trọn nghĩa tình
Mùi hương trầm thơm ngát
Lời kinh nghe nhẹ lòng
Thoát tục, Ba thong dong
Vu Lan về
Tháng bảy mưa ngâu bạc mái đầu
Mỏi mòn chờ đợi suốt canh thâu
Mẹ mong con cái từ đâu đó
Về gọi “Mẹ ơi”, dạ bớt sầu
Vẫn biết từng ngày, Mẹ ngóng trông
Đàn con khôn lớn mãi long đong
Một đời phiêu bạt lo cơm áo
Nghĩ chuyện “hợp tan” nát cõi lòng
Bông hồng cài áo mùa Vu Lan
Báo hiếu lòng con thấy rộn ràng
Nguyện cầu mưa mốc trên ban phát
Sống lâu, khỏe mạnh, Mẹ bình an
Những mùa Vu Lan đến, rồi đi
Còn Mẹ lòng con luôn khắc ghi
Dưỡng dục sinh thành tựa biển lớn
Bông hồng cài áo nhất còn chi
Hồng Phượng

CHUYỆN VỀ BA

Con nhớ ngày xưa nhà rất đông
Ba đi làm vắng Má chờ trông
Mỗi lần về phép nhà vui lắm
Ấm áp lòng người dẫu gió đông

Con nhớ Ba thường hay nóng tính
Cả nhà biết ý chỉ làm thinh
Qua cơn thịnh nộ trời yên ắng
Không khí “hoa văn” thắm đượm tình

Thời gian trôi mãi có ngừng đâu
Tóc trắng pha sương bạc mái đầu
Móm mém Ba cười rồi lại khóc
Nhìn con nhìn cháu nói gì đâu

Con xin được thắp nén nhang này
Gửi đến Cha già giờ ngủ say
Quên hết tháng ngày hoài lận đận
An nhàn khi tuổi chẳng còn xuân.

HP(Ngày của Cha)


Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

MÈO ỐM







Vần thơ buồn thỉu buồn thiu
Con mèo ốm ấy chẳng buồn đi chơi
Hôm qua mèo ốm còn cuời
Còn tươi hoa nở ,còn ngời mắt sao
Bài thơ viết tự hôm nao
Để cho mèo ốm nằm vùi trong chăn
Để cho mắt lệ đẫm khăn
Để cho mi ướt môi hồng kém tươi
Để cho ai dỗ mèo lười
Chẳng buồn chải tóc chẳng buồn tô son
Thiệt là lòng dạ héo hon
Để cho ai đấy..ôm tròn ..ốm đây...


Một bà bạn( tên Ngân) ...chọc hôm ..bị bịnh..

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2009

THƠ TUỆ SĨ

Đếm tóc sợi tuổi đời sao đủ
Bụi đuờng dài gót mỏi đi quanh
Khi ngó lại bốn vách tường vôi cũ
Suối nguồn xa con nước xuôi ngành
.

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009

THƠ CHỮ HÁN

Không sơn bất kiến nhân
Đản văn nhân ngữ hưởng
Phản ảnh nhập thâm lâm
Phục chiếu thanh đài thượng .

Vương Duy

Núi cao vắng chẳng thấy người
Chỉ nghe âm hưởng vang trời đâu đây
Bóng tà khuất nẻo rừng sâu
Lờ mờ chiếu dọi ánh đầy rêu xanh!

Trần Trọng Kim

THƠ MAI THẢO


Thơ hay , Mai Thảo

Em đủ mười phuơng từ tuổi nhỏ ,
Ngần ấy phuơng anh tới tuổi già .
Tuổi ư ? Hồn vẫn đầy trăm gió ,
Thổi suốt đêm ngày cõi đó ta .

Chế lấy mây và gây lấy nắng ,
Chế lấy đừng vay mượn đất trời .
Để khi nhật nguyệt xa vắng ,
Đầu thềm vẫn có ánh trăng rơi .

Đừng khóc dẫu mưa là nước mắt ,
Đừng đau dẫu đá cũng đau buồn .
Tâm em là Bụt anh tâm Phật ,
Trên mỗi tâm ngời một nhánh hương .

Em đã hoang đường từ cổ đại ,
Anh cũng thần tiên tự xuống đời .
hai ta là cố nhân tài tử ,
Ngự mỗi thiên thần ở mỗi..ngôi .

Mai Thảo

VÔ THƯỜNG


Mây ngàn gió núi hợp tan
Vô thường đâu biết trần gian cõi về
Hoa thơm tỉnh thức tàn mê
Giai nhân khanh tướng tâm hề chiêm bao!

Ở bên bờ giác lao xao
Con chim ríu rít ngọn đào cội tre
Chân vui bụi lấm đường mê
Nửa say nửa tỉnh...còn lê ..tình trần...

Thiên Thanh

HOÀI CẢM CHIẾC LÁ THU


Hoài cảm

Chiếc lá muà thu đã uá tàn
Mây trời hiu quạnh trắng lang thang
Mùa thu se thắt ôi se thắt
Một cánh chim bay lạc cuối ngàn!

Chiếc lá thu xưa héo rũ rồi
Tôi ngồi mơ lại bóng hình xưa
Mùa thu năm cũ ôi năm cũ
Có phải thu về chỉ giấc mơ!
Thiên Thanh

HOÀI CẢM


Hoài cảm
Chiếc lá mùa thu đã uá tàn
Mây trời hiu quạnh trắng lang thang!
Mùa thu se thắt ôi se thắt
Một cánh chim bay lạc cuối ngàn

Chiếc lá thu xưa héo rủ rồi
Tôi ngồi mơ mộng bóng hình xưa
Muà thu năm cũ ôi năm cũ
Có phải thu hoài chỉ trong mơ!!


Thiên Thanh

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2009

17/6/1930


Giả sử tiền đồ tận di thản
Anh hùng hào kiệt gỉa dung thường

Phan B Châu

Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả
Anh hùng hào kiệt có hơn ai!

PBC

Thơ hay


Những bài thơ cũ...hay

Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên,
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô tô thành ngoại hàn San tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi!

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2009

CHIẾC LÁ THU

Chiếc lá thu nào đã đến đây ?
Bao nhiêu trông ngóng đến hao gầy !
Ôi bao nhung nhớ ôi nhung nhớ .
Thu đến đây rồi , say ngất ngây !

Một chiếc lá thôi cũng đủ rồi ,
Tình thu tha thiết , lá thu rơi .
Lá rơi khung cửa rơi ngoan nhé ,
Ta với tình thu , đủ tuyệt vời ! . .

Thiên Thanh

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2009

AI BẢO


Ai bảo tuổi gìa không trẻ con
Dỗi hờn như độ tuổi trăng tròn
Buồn vui bất chợt như mưa nắng.
Cười khóc một mình chuyện cỏn con.

Ai bảo tuổi gìa không biết yêu.
Còn yêu nhiều lắm đến “ liêu xiêu”
Yêu con, yêu cháu, yêu bè bạn,
Yêu nhất người lo lắng đủ điều.

Ai bảo tuổi gìa không ước mơ,
Cuộc đời một chuỗi những vần thơ,
Tôn vinh cuộc sống dù gian khổ,
Ca ngợi tình yêu dẫu hững hờ.

Ai bảo tuổi gìa không khát vọng,
Bao người thất thập vẫn thành công.
Vinh quang mang đến niềm hạnh phúc,
Rạng rỡ người con giống Lạc hồng.

Hồng Phượng

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2009

TRUYỆN VỀ BA TÔI

Hôm đó tôi nhớ rõ trời còn rất sớm . . .
Trời tối mờ mờ, tôi đang mơ màng, bỗng có tiếng gọi...

- Dậy đi con, sửa soạn đi làm...
Giọng Huế nghe nặng nặng, giọng đàn ông, đúng rồi giọng của Ba tôi..Tôi định trả lời..
- Còn sớm lắm Ba..thì có tiếng phone reo. Tiếng chị tôi từ Canada .
- T. ơi ! nghe tin gì chưa ? Ba mất rồi..

Tôi nghe như sét đánh ngang tai, thẩn thờ buông cái phone xuống, tay chân run lẩy bẩy...
Tôi cố gương mắt nhìn vào khoảng mờ tối mà trước đó một phút Ba đã về gọi tôi...Tim tôi như bị ai bóp chặt, tôi cố vùng vẫy và rồi thói quen vươn lên , chống trả qua bao thăng trầm cuộc đời giúp tôi lấy lại nghị lực..Tôi chụp cái phone hỏi chị .

- Má ra sao chị ? Giọng chị xa xăm đứt quảng...
- Má yếu lắm , bị xỉu lên xỉu xuống mấy lần..Tôi hỏỉ tiếp..
- Ba mất lúc nào vậy chị ? Chị nói .
- Sáng nay...giờ... Rồi chị hỏi tôi...
- T có tính về VN được không ? Tôi vội vàng nói
- Có chị , em sẽ lấy chuyến bay sớm nhất . Chị nói .
- Chị cũng về rất sớm và tính ở lâu lâu một chút với má.

Chờ đến 10 giờ sáng, tôi mới liên lạc được hãng vé máy bay cũng khoảng hai ngày sau có người bỏ chỗ, tôi mới điền vào được . Đang mùa hè rằm Vulan nên Cali tìm vé đi VN rất khó. Công việc làm, thì tôi nhờ người cháu quen giúp đỡ và cháu sắp xếp tôi ở VN gần 4 tuần để gần gủi má tôi và thăm con gái của tôi luôn.

Chị tôi gọi báo tin cho tôi biết là người em trai út ở Australia cũng sẽ bay về VN chuyến bay sớm, bên đó gần hơn nên có thể sẽ chờ hai chị em tôi về cùng đi xe lên BMT, nhưng chị tôi dặn hễ ai về được sớm thì cứ đi thắng BMT để kịp nhìn mặt Ba lần cuối.

Bà hàng xóm Mỹ Eva tốt bụng, chở tôi ra phi trường và nói .

- Mày nhớ cẩn thận giấy tờ tiền bạc, nếu cần gì thì cứ nói bà lo cho mua vé, đem tiền theo và lo cho con trai tôi ở nhà nữa, Bà thật là tốt giúp đỡ và an ủi tôi rất nhiều, Bà nói :
- Mày cần bình tĩnh đi đường xa, nửa vòng trái đất , nhớ giử sức khoẻ chứ không là mày sẽ không làm được gì hết..

Hai ngày lo lắng công chuyện, tôi không nuốt được miếng cơm nào, giống như cách đây 6 năm chồng tôi mất, cũng một tay bà lo liệu sắp xếp cho tôi, bắt tôi ăn, uống thuốc và lo cho con trai 12 tuổi của tôi nữa . Lúc con gái tôi từ VN qua Mỹ bà cũng lo đón rước, sắp xếp chỗ cho cháu ăn ở , dù rằng bà rất bận gia đình, lo cho chồng và hai con trai đang lớn . Quả thật hai ngày này tôi chỉ uống nước và..uống sữa cầm hơi, chẳng hiểu sao mà tôi cũng ra tới được phi trường leo lên máy bay, người tôi cứ bồng bềnh như đi trong sương .

Trên máy bay tôi ngủ vùi, nói ngủ chứ nằm nhắm mắt mà bao chuyện hiện về trong trí , hình ảnh Ba tôi lay gọi tôi lúc sáng sớm cứ ám ảnh tôi mãi, tôi thương Ba quá, Ba về gọi cho tôi biết là Ba sắp ra đi vĩnh viễn, nuớc mắt tôi ràng rụa hai hàng, tôi sụt sịt không cầm được , nguời ngồi bên tôi là một ..Ông cha cố đạo. Qua hàng nước mắt, tôi thấy ông nhìn tôi rất cảm thương, và làm dấu liên tục...có khi ông thấy tôi không ăn uống gì , ông gọi ly sữa và đưa truớc mặt ra dấu bảo tôi uống đi, đôi mắt ông thật hiền hòa..

Về đến phi trường TSN, tôi bước xuống máy bay mà đi quờ quạng, nhìn thấy người anh rễ chồng chị P và hai cháu ra đón, tôi vửng lại tinh thần, sau đó biết là chị tôi và người em Út đã về BMT trước đó 6 tiếng đồng hồ rồi. Anh rễ hỏi tôi .

- Em đủ sức đi xe về BMT không ? Tôi trả lời.
- Không đủ sức em cũng đi , leo lên xe thì em nằm thiếp đi rồi xe chở đi thôi mà..

Tôi và một người cháu đi thẳng về Ban Mê. Đến nơi lúc 8 giờ tối, vào nhìn quan tài Ba tôi nằm trước cửa nhà, lòng tôi quặn thắt lần nữa và lần này thì tôi ngã nhào xỉu xuống thật sự..Rồi cũng tĩnh dậy và khóc lóc thảm thiết , tôi biết Ba rất thương tôi đứa con gái ốm yếu từ tấm bé. Ba hay bế tôi vào lòng cho ăn trứng gà với mật ong mà tôi rất thích .
Những khi trời trở lạnh tôi cứ ho sù sụ không dứt..Rồi tôi bị cái bệnh hay đau ngất tay chân rút lại phải đánh dầu bóp tay chân thật mạnh. Má tôi nói .

- Bệnh này làm người yếu ớt lắm .

Thật vậy những năm tôi đi dạy học trường xa, có khi Ba chở đi có khi anh Ba Thọ tài xế chở đi mà rồi thỉnh thoảng tôi bị đau tay chân rút lại phải chở về nhà..Ba cứ nói yếu phổi mà dạy học cực lắm con. Nhưng tôi chỉ thích nghề dạy học. . .
Ba ơi ! Con thương Ba lắm ! . .

ĐỐI THƠ Bác TRƯỜNG BẢO SƠN

Thơ nghĩ chưa ra , già đã tới
Buồn chăng ai hỡi khách làng thơ !

Câu của SK Ngàn Sao

95 sỏi đá cũng mòn
Câu thơ cuối ngõ chưa tròn giấc mơ !

và 4 câu nữa

Cổ thụ muôn đời lá vẫn xanh ,
Thi văn lưu dấu ta để dành
Con cháu ngày sau còn thụ hưởng ,
95 thi phú vẫn an lành .

Hai câu đối của ThiênThanh

95 thi phú chưa mòn ,
Câu thơ tịch lặng , vo tròn giấc mơ !

Đối thơ bác Trương Bảo Sơn

Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

NHÂN NGÀY LỄ CHA




Con viết về BA ,

Ba thương ,
Lâu nay con không dám viết tiếp về BA , vì con muốn Ba yên tĩnh ra đi , không nuối tiếc gì , nhưng con nghĩ cũng khó , vì BA còn lo cho Má còn ở lại , bầy con còn có đứa ngây dại , dù tuổi đời đã chồng chất , nhất là đứa con ÚT vẫn chưa chịu dừng chân giang hồ...
Con không làm sao quên được mỗi lần con trở về Canada là Ba dậy thật sớm , ra sân ngồi tiển con , nói tới đây nước mắt con đã mờ , không làm sao đánh máy tiếp được...
Lần cuối con về trễ đã không còn gặp được để nắm tay ba . Ba không còn đợi các con về nữa , Ba không còn nở nụ cười không răng... mà nước mắt lăn tròn trên đôi má nhăn nheo...
Mỗi lần nghe ba cười ba nói trên phone là con vui mừng ghê lắm , nhưng bây giờ con rất ít muốn gọi về nhà vì không còn ba nghe phone , má thì không nghe rõ nữa , niềm vui của con cũng mất đi dần...
Bây giờ con gởi thiệp về cho má đọc , viết chữ thật to , làm thơ cho má...
Nghe các em kể , má vui lắm mỗi lần nhận thơ , ngồi nhâm nhi từng chữ nhớ từng đứa , thư ni của con TÀI , thư ni của cháu NA , thư ni của skiết , thư ni của Phượng...
Ba thương,
Hồi trước con thỉnh thoảng lên chùa , nhưng con còn chưa biết là lên chùa làm gì , lên lạy Phật , nghe giảng tụng kinh để tâm hồn thanh thản , quên đi những chuyện hằng ngày...
Nhưng từ ngày con đưa ba lên chùa thờ thì con đi chuà mỗi tuần , vì con không muốn để ba ở một mình nơi chốn xa lạ , con đến thăm ba và mong ba được ở dưới chân Phật hưởng được lòng từ bi của ngài... mà sớm siêu thoát.
Con kể lại một kỹ niệm hồi xưa , hồi con 12,13 tuổi gì đó phải giữ em , một chị cả mà phải giữ đến 5 đứa em, đứa thứ 5 là đứa em trai đầu tiên sau Thanh Tài , một đứa con trai cầu khẩn , sau này má kể lại là phải đi cầu xin ở chuà , đền , am ...mới sinh ra được nó...nên nó được cưng chìu vô cùng..
Nhà đã 5 cô con gái , nên ba má mong ước có một cậu con trai... Khi nó lên 6 tháng mới bắt đầu biết lật, con phải bồng bế nó đi chơi , căn nhà bên hông có bàn PINGPONG Ba thường đánh pingpong với bạn bè.
Phía sau nhà có chỗ bán than, con cũng hay coi chừng có người vào mua than thì cân than lấy tiền, có khi cũng chôm chỉa vài đồng để ăn vặt .
Đang bế em, thì có người vô mua than, con định để em lên đó chút xíu ra cân than, rồi chạy vô bế nó là kịp, ai ngờ nó biết lật, mới bỏ lên bàn vừa chạy ra sau chưa kịp cân bán gì hết, thì nghe rớt cái rầm, nó ré lên, cả nhà chạy ra, con sợ quá phóng một mạch tuốt ra vườn, núp dưới giàn su su, cho đến tối mịt, chị con mới ra vườn kiếm, gọi con ở đâu về đi ba hết giận rồi , nhưng con vẫn còn run , không nghĩ đến em có hề gì không, mà chỉ sợ Ba bắt nằm xuống quất cho vài roi sưng đít ...vì tội làm em té !
Ba rất nghiêm với con cái , tuy rất thương , nhưng không hay nói chuyện với con , nên chị em con rất sợ , không khi nào ăn cơm chung với ba má , cho đến khi lớn lên Trung học mới có dịp ngồi chung bàn với ba má.
Sắp tới ngày lễ của tất cả những người CHA trên thế giới , con viết một vài kỹ niệm về Ba , nếu ở VN hay ở bên Tàu , người ta sẽ đốt lá thư để gởi đi cho người quá cố đọc ...ở đây con sẽ gởi lên mạng của con , cuả bạn bè ...để nhớ BA mãi mãi...
CON SK

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2009

BAN MÊ

Lên cao xứ bụi mù trời
Ta buồn muôn thuở nhớ người cao nguyên!


HKP Mây trắng

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

BÀI THƠ TÌNH THỜI CHIẾN 1967


Bổng dưng nhớ lại năm 16 tuổi...có một bài thơ như vầy

Bài thơ tình thời chiến
Viết cho em đêm đen
Khi hỏa châu rực sáng
Thay ánh lửa ánh đèn!

Bài thơ tình thinh lặng
Anh ngắm nhìn khói thuốc
Vầng trắng tỏa tóc mây
Em tuổi thơ hồng ngọc!

Trinh trắng áo học trò
Tuổi ngọc ngà mười sáu
Mắt nai ngơ ngác trường
Anh...ngập lụt yêu thương!


HKP(HOA VĂN)1967
Đã đăng trong tập thơ Mặt Trời HKP và Nàng thơ

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

VÔ THƯỜNG


Mây ngàn gío núi hợp tan
Vô thường đâu biết trần gian cõi về
Hoa thơm tỉnh thức tàn mê
Giai nhân khanh tướng tâm hề chiêm bao!
Ở bên bờ giác lao xao
Con chim ríu rít ngọn đào cội tre
Chân vui bụi lấm đường mê
Nữa say nữa tỉnh còn lê ..tình trần!

Vô Thường


SUSAN BOYLE