Thứ Ba, 9 tháng 6, 2009

TRUYỆN VỀ BA TÔI

Hôm đó tôi nhớ rõ trời còn rất sớm . . .
Trời tối mờ mờ, tôi đang mơ màng, bỗng có tiếng gọi...

- Dậy đi con, sửa soạn đi làm...
Giọng Huế nghe nặng nặng, giọng đàn ông, đúng rồi giọng của Ba tôi..Tôi định trả lời..
- Còn sớm lắm Ba..thì có tiếng phone reo. Tiếng chị tôi từ Canada .
- T. ơi ! nghe tin gì chưa ? Ba mất rồi..

Tôi nghe như sét đánh ngang tai, thẩn thờ buông cái phone xuống, tay chân run lẩy bẩy...
Tôi cố gương mắt nhìn vào khoảng mờ tối mà trước đó một phút Ba đã về gọi tôi...Tim tôi như bị ai bóp chặt, tôi cố vùng vẫy và rồi thói quen vươn lên , chống trả qua bao thăng trầm cuộc đời giúp tôi lấy lại nghị lực..Tôi chụp cái phone hỏi chị .

- Má ra sao chị ? Giọng chị xa xăm đứt quảng...
- Má yếu lắm , bị xỉu lên xỉu xuống mấy lần..Tôi hỏỉ tiếp..
- Ba mất lúc nào vậy chị ? Chị nói .
- Sáng nay...giờ... Rồi chị hỏi tôi...
- T có tính về VN được không ? Tôi vội vàng nói
- Có chị , em sẽ lấy chuyến bay sớm nhất . Chị nói .
- Chị cũng về rất sớm và tính ở lâu lâu một chút với má.

Chờ đến 10 giờ sáng, tôi mới liên lạc được hãng vé máy bay cũng khoảng hai ngày sau có người bỏ chỗ, tôi mới điền vào được . Đang mùa hè rằm Vulan nên Cali tìm vé đi VN rất khó. Công việc làm, thì tôi nhờ người cháu quen giúp đỡ và cháu sắp xếp tôi ở VN gần 4 tuần để gần gủi má tôi và thăm con gái của tôi luôn.

Chị tôi gọi báo tin cho tôi biết là người em trai út ở Australia cũng sẽ bay về VN chuyến bay sớm, bên đó gần hơn nên có thể sẽ chờ hai chị em tôi về cùng đi xe lên BMT, nhưng chị tôi dặn hễ ai về được sớm thì cứ đi thắng BMT để kịp nhìn mặt Ba lần cuối.

Bà hàng xóm Mỹ Eva tốt bụng, chở tôi ra phi trường và nói .

- Mày nhớ cẩn thận giấy tờ tiền bạc, nếu cần gì thì cứ nói bà lo cho mua vé, đem tiền theo và lo cho con trai tôi ở nhà nữa, Bà thật là tốt giúp đỡ và an ủi tôi rất nhiều, Bà nói :
- Mày cần bình tĩnh đi đường xa, nửa vòng trái đất , nhớ giử sức khoẻ chứ không là mày sẽ không làm được gì hết..

Hai ngày lo lắng công chuyện, tôi không nuốt được miếng cơm nào, giống như cách đây 6 năm chồng tôi mất, cũng một tay bà lo liệu sắp xếp cho tôi, bắt tôi ăn, uống thuốc và lo cho con trai 12 tuổi của tôi nữa . Lúc con gái tôi từ VN qua Mỹ bà cũng lo đón rước, sắp xếp chỗ cho cháu ăn ở , dù rằng bà rất bận gia đình, lo cho chồng và hai con trai đang lớn . Quả thật hai ngày này tôi chỉ uống nước và..uống sữa cầm hơi, chẳng hiểu sao mà tôi cũng ra tới được phi trường leo lên máy bay, người tôi cứ bồng bềnh như đi trong sương .

Trên máy bay tôi ngủ vùi, nói ngủ chứ nằm nhắm mắt mà bao chuyện hiện về trong trí , hình ảnh Ba tôi lay gọi tôi lúc sáng sớm cứ ám ảnh tôi mãi, tôi thương Ba quá, Ba về gọi cho tôi biết là Ba sắp ra đi vĩnh viễn, nuớc mắt tôi ràng rụa hai hàng, tôi sụt sịt không cầm được , nguời ngồi bên tôi là một ..Ông cha cố đạo. Qua hàng nước mắt, tôi thấy ông nhìn tôi rất cảm thương, và làm dấu liên tục...có khi ông thấy tôi không ăn uống gì , ông gọi ly sữa và đưa truớc mặt ra dấu bảo tôi uống đi, đôi mắt ông thật hiền hòa..

Về đến phi trường TSN, tôi bước xuống máy bay mà đi quờ quạng, nhìn thấy người anh rễ chồng chị P và hai cháu ra đón, tôi vửng lại tinh thần, sau đó biết là chị tôi và người em Út đã về BMT trước đó 6 tiếng đồng hồ rồi. Anh rễ hỏi tôi .

- Em đủ sức đi xe về BMT không ? Tôi trả lời.
- Không đủ sức em cũng đi , leo lên xe thì em nằm thiếp đi rồi xe chở đi thôi mà..

Tôi và một người cháu đi thẳng về Ban Mê. Đến nơi lúc 8 giờ tối, vào nhìn quan tài Ba tôi nằm trước cửa nhà, lòng tôi quặn thắt lần nữa và lần này thì tôi ngã nhào xỉu xuống thật sự..Rồi cũng tĩnh dậy và khóc lóc thảm thiết , tôi biết Ba rất thương tôi đứa con gái ốm yếu từ tấm bé. Ba hay bế tôi vào lòng cho ăn trứng gà với mật ong mà tôi rất thích .
Những khi trời trở lạnh tôi cứ ho sù sụ không dứt..Rồi tôi bị cái bệnh hay đau ngất tay chân rút lại phải đánh dầu bóp tay chân thật mạnh. Má tôi nói .

- Bệnh này làm người yếu ớt lắm .

Thật vậy những năm tôi đi dạy học trường xa, có khi Ba chở đi có khi anh Ba Thọ tài xế chở đi mà rồi thỉnh thoảng tôi bị đau tay chân rút lại phải chở về nhà..Ba cứ nói yếu phổi mà dạy học cực lắm con. Nhưng tôi chỉ thích nghề dạy học. . .
Ba ơi ! Con thương Ba lắm ! . .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét