Con viết về BA ,
Ba thương ,
Lâu nay con không dám viết tiếp về BA , vì con muốn Ba yên tĩnh ra đi , không nuối tiếc gì , nhưng con nghĩ cũng khó , vì BA còn lo cho Má còn ở lại , bầy con còn có đứa ngây dại , dù tuổi đời đã chồng chất , nhất là đứa con ÚT vẫn chưa chịu dừng chân giang hồ...
Ba thương ,
Lâu nay con không dám viết tiếp về BA , vì con muốn Ba yên tĩnh ra đi , không nuối tiếc gì , nhưng con nghĩ cũng khó , vì BA còn lo cho Má còn ở lại , bầy con còn có đứa ngây dại , dù tuổi đời đã chồng chất , nhất là đứa con ÚT vẫn chưa chịu dừng chân giang hồ...
Con không làm sao quên được mỗi lần con trở về Canada là Ba dậy thật sớm , ra sân ngồi tiển con , nói tới đây nước mắt con đã mờ , không làm sao đánh máy tiếp được...
Lần cuối con về trễ đã không còn gặp được để nắm tay ba . Ba không còn đợi các con về nữa , Ba không còn nở nụ cười không răng... mà nước mắt lăn tròn trên đôi má nhăn nheo...
Mỗi lần nghe ba cười ba nói trên phone là con vui mừng ghê lắm , nhưng bây giờ con rất ít muốn gọi về nhà vì không còn ba nghe phone , má thì không nghe rõ nữa , niềm vui của con cũng mất đi dần...
Bây giờ con gởi thiệp về cho má đọc , viết chữ thật to , làm thơ cho má...
Nghe các em kể , má vui lắm mỗi lần nhận thơ , ngồi nhâm nhi từng chữ nhớ từng đứa , thư ni của con TÀI , thư ni của cháu NA , thư ni của skiết , thư ni của Phượng...
Ba thương,
Hồi trước con thỉnh thoảng lên chùa , nhưng con còn chưa biết là lên chùa làm gì , lên lạy Phật , nghe giảng tụng kinh để tâm hồn thanh thản , quên đi những chuyện hằng ngày...
Nhưng từ ngày con đưa ba lên chùa thờ thì con đi chuà mỗi tuần , vì con không muốn để ba ở một mình nơi chốn xa lạ , con đến thăm ba và mong ba được ở dưới chân Phật hưởng được lòng từ bi của ngài... mà sớm siêu thoát.
Con kể lại một kỹ niệm hồi xưa , hồi con 12,13 tuổi gì đó phải giữ em , một chị cả mà phải giữ đến 5 đứa em, đứa thứ 5 là đứa em trai đầu tiên sau Thanh Tài , một đứa con trai cầu khẩn , sau này má kể lại là phải đi cầu xin ở chuà , đền , am ...mới sinh ra được nó...nên nó được cưng chìu vô cùng..
Nhà đã 5 cô con gái , nên ba má mong ước có một cậu con trai... Khi nó lên 6 tháng mới bắt đầu biết lật, con phải bồng bế nó đi chơi , căn nhà bên hông có bàn PINGPONG Ba thường đánh pingpong với bạn bè.
Phía sau nhà có chỗ bán than, con cũng hay coi chừng có người vào mua than thì cân than lấy tiền, có khi cũng chôm chỉa vài đồng để ăn vặt .
Đang bế em, thì có người vô mua than, con định để em lên đó chút xíu ra cân than, rồi chạy vô bế nó là kịp, ai ngờ nó biết lật, mới bỏ lên bàn vừa chạy ra sau chưa kịp cân bán gì hết, thì nghe rớt cái rầm, nó ré lên, cả nhà chạy ra, con sợ quá phóng một mạch tuốt ra vườn, núp dưới giàn su su, cho đến tối mịt, chị con mới ra vườn kiếm, gọi con ở đâu về đi ba hết giận rồi , nhưng con vẫn còn run , không nghĩ đến em có hề gì không, mà chỉ sợ Ba bắt nằm xuống quất cho vài roi sưng đít ...vì tội làm em té !
Ba rất nghiêm với con cái , tuy rất thương , nhưng không hay nói chuyện với con , nên chị em con rất sợ , không khi nào ăn cơm chung với ba má , cho đến khi lớn lên Trung học mới có dịp ngồi chung bàn với ba má.
Sắp tới ngày lễ của tất cả những người CHA trên thế giới , con viết một vài kỹ niệm về Ba , nếu ở VN hay ở bên Tàu , người ta sẽ đốt lá thư để gởi đi cho người quá cố đọc ...ở đây con sẽ gởi lên mạng của con , cuả bạn bè ...để nhớ BA mãi mãi...
CON SK
CON SK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét